Dear Ba Mẹ,
I am writing this letter to you today to express what I’ve always wanted to say to you but never had the courage to do so.
I am very thankful you gave me a roof over my head and food in my belly, but I believe there is more to raising a child than providing food and shelter. You've always said you made the difficult decision to give up everything to move to America so I can have a better life--one that includes freedom, safety, and opportunities. Yet, why do you hinder my growth? Why do you try to stuff me in boxes labeled “doctors,” “lawyers,” and “engineers”?
I am writing today to let you know where you have failed me as parents. I am sorry if my words are blunt, but my life experience is blunt.
When I chose a career path you didn’t approve of—for example, art—you become unsupportive and belittling. How does this affect my life’s path after your negative reaction? There are three outcomes to consider:
If I obey and crawl into the three above mentioned boxes you laid out for me, I will live out at least 40+ hours of my work life doing things I have no interest in and have no desire to do. I will never be the best doctor, lawyer, or engineer because I will only do the bare minimum to get by. The smile on my face will slowly fade, my spirit will never soar, and I will never live up to my true potential. I will become depressed and might have suicidal thoughts. If I survive, I will basically become your puppet—lifeless but still moving. Mom and Dad, would this make you happy?
If I decide to pursue my artistic career without your support, I will only be partially happy because I get to do what I love but I will feel you’re ashamed of me. I will always carry a sadness each time I see your disapproving face. When I come home to visit you, I will endure your criticisms of my choices and listen as you compare me to your friends’ kids. I will watch my classmates thrive as they receive support from their parents who helped open doors for them from the day they realized their child’s love of art. They had extra art lessons and visited countless museums while I doodled in my room after those extra math and science classes. They had opportunities to display their art at events, churches, and other public venues and become exposed to experts in the industry. They continue to gain more and more knowledge and confidence daily. I have no mentors. No one has seen my art, not even you. My stick figures and sunshine pieces are slowly turning dark. I am full of self-doubt. I stop talking to you. You think I am strange. During graduation, I watch my classmates receive internships and job offers because they have resumes with accomplishments and experiences. They have smiles that light up the stadium. For me, I have no job offers. I shuffle my feet and walk with my head lowered. I carry no smile; instead, I carry defeat on my back. I came into this world at a disadvantage because of my Vietnamese background and because of my parents' immigrant mentality--to survive and live comfortably, not to thrive, nor to be creative, and happiness can only happen to others. There are few successful images of Vietnamese people in the art industry, so I have little to look up to. I have no idea how to pursue my art career. I think you are right. Maybe you are. I resent you. Will you be happy then?
If I decide to pursue my artistic career with your support. I will soar like my counterparts. My passion for art will light the way when days are dark. I will toil away day and night in pursuit of my dreams. When I am faced with difficulties along the way, I will share them with you to get your guidance. Your help can only lead me to success. Seeing pride on your face keeps me connected to you. I will go home to visit often because it is safe and loving. I will be happy. Will you be happier for us then?
I am sorry if my letter offends you. It is intended to remind you how to be better parents. We are all unique beings who do not always fit in the boxes you built for us. Keep us in your hearts, have compassion, and support us. Then, we will make you proud.
Your Child.
If you'd like to publish your Dear Ba Mẹ Letter send it to chopsticksalley@gmail.com
Thư gửi Ba Mẹ Vì Sao Ba Mẹ Là Phụ Huynh Thất Bại? Thưa Ba Mẹ, Con viết thư này để thể hiện những gì con đã luôn muốn nói với Ba Mẹ nhưng không bao giờ đủ can đảm để nói ra sự thật. Con rất biết ơn Ba Mẹ đã cho con một mái nhà và thức ăn đầy bụng, nhưng con nghĩ có nhiều điều cần thiếc hơn ngoài hai thứ đó để nuôi một đứa trẻ. Ba Mẹ đã luôn nói rằng Ba Mẹ đã quyết định khó khăn để từ bỏ tất cả mọi thứ để di chuyển đến Mỹ để con có thể có một cuộc sống tốt hơn - trong đó bao gồm tự do, an toàn, và cơ hội. Vậy tại sao Ba Mẹ cản trở sự tăng trưởng của con? Tại sao Ba Mẹ cố gắng nhồi nhét con vào hộp có nhãn hiệu "bác sĩ", "luật sư" và "kỹ sư"? Con viết ngày hôm nay để cho Ba Mẹ biết nơi Ba Mẹ đã thất bại khi làm bậc cha mẹ. Con xin lỗi nếu những lời của con nói ra quá thẳng thắng, nhưng cuộc sống đối với con cũng không được mềm mại. Khi con chọn một con đường sự nghiệp mà Ba Mẹ không chấp nhận, ví dụ, theo nghề nghệ thuật Ba Mẹ không ủng hộ và thậm trí coi thường con. Điều này ảnh hưởng cuộc sống của con sau khi phản ứng tiêu cực của Ba Mẹ? Sau đây là ba kết luận để
mình xem xét: 1. Nếu con vâng lời và bò vào ba hộp đề cập ở trên, con sẽ sống 40 giờ của cuộc sống công việc của mình làm những điều mình không quan tâm và không mong muốn làm. Con sẽ không bao giờ làm bác sĩ, luật sư, hoặc kỹ sư tốt nhất vì con chỉ làm tối thiểu thôi để sống qua ngày. Nụ cười trên khuôn mặt của con sẽ từ từ mờ dần, tinh thần của con sẽ không bao giờ bay lên, và con sẽ không bao giờ đạt được khả năng thực sự của chính mình. Con sẽ trở nên trầm cảm và có thể có ý nghĩ tự tử. Nếu con còn sống sót, con sẽ trở thành con rối vô hồn nhưng vẫn di chuyển của Ba Mẹ. Mẹ và Cha, điều này sẽ làm cho hai người hạnh phúc không? 2. Nếu con quyết định theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật của mình mà không có sự hỗ trợ và khuyến khích của Ba Mẹ, con sẻ có một phần hạnh phúc vì con có thể làm những gì con thích nhưng con sẽ cảm thấy Ba Mẹ đang luôn xấu hổ về con. Con sẽ luôn luôn mang theo một nỗi buồn mỗi khi con nhìn thấy khuôn mặt không bằng lòng của Ba Mẹ. Khi con về nhà thăm Ba Mẹ, con sẽ chịu đựng những lời chỉ trích của Ba Mẹ về sự lựa chọn của con và lắng nghe khi Ba Mẹ so sánh con với những đứa con người ta. Con sẽ xem các bạn cùng lớp của con phát triển mạnh vì họ nhận được sự hỗ trợ từ cha mẹ của họ. Cha mẹ họ giúp mở cánh cửa cho họ từ ngày họ nhận ra tài năng của con trong nghệ thuật. Họ được đi học nghệ thuật thêm và được đi
thăm viến nhiều viện bảo tàng trong khi con chỉ được vẽ nguệch ngoạc trong phòng của mình sau khi những lớp học thêm về môn toán và khoa học. Họ đã có cơ hội để hiển thị nghệ thuật của mình tại các sự kiện, nhà thờ, và các địa điểm công cộng khác và được tiếp xúc với các chuyên gia trong ngành công nghiệp. Họ tiếp tục đạt được nhiều hơn và học thêm kiến thức và mỗi ngày có thêm sự tự tin. Con không có cố vấn, không có ai đã nhìn thấy nghệ thuật của con, thậm chí chính Ba Mẹ cũng không thấy luôn. Bức tranh của con lúc đầu đầy ánh nắng mặt trời dần dần chuyển tối. Con không có tự tinh. Con ngừng nói chuyện với Ba Mẹ. Ba Mẹ nghĩ con kỳ lạ. Sau khi tốt nghiệp, con xem các bạn cùng lớp nhận thực tập và việc làm mới vì họ có bản lý lịch với những thành tựu và kinh nghiệm. Họ tràn đầy nụ cười và ánh sáng. Riêng con không ai mời làm việc. Con lết đôi chân của mình bước đi với đầu cấm đất. Con không mang nụ cười; thay vào đó, còn mang theo thất bại trên lưng. Con đi vào thế giới này trong thế bất lợi vì mình là người Việt sống trên sứ người với Ba Mẹ có sự suy nghĩ của người nhập cư, cũ thời - sống để tồn tại và sống sao cho dể dàng. Không sống để phát triển mạnh, không tự mình định nghĩa thành công, và không được hạnh phúc. Bên này có ít hình ảnh thành công của người Việt trong ngành nghệ thuật vì vậy con chẳng thấy ai giống mình cả. Con không tự suy nghĩ ra làm thế nào để theo đuổi sự nghiệp của con vì con không có kinh nghiệm đời. Có lẽ Ba Mẹ nói đúng. Con bực bội với người. Lúc đó Ba Mẹ thấy vui hơn không? 3. Nếu con quyết định theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật của mình với sự hỗ trợ của Ba Mẹ. Con sẽ tăng cao như các đối tác của con. Niềm đam mê của con dành cho nghệ thuật sẽ chiếu sáng đường con đi khi đối với những sự khó khăn. Con sẽ hăng say làm việc cực nhọc ngày đêm theo đuổi giấc mơ của mình. Khi con đang phải đối mặt với những khó khăn trên đường đi, con sẽ chia sẻ với Ba Mẹ để được hướng dẩn. Sự giúp đỡ của Ba Mẹ sẻ đưa con đến sự thành công. Nhìn thấy niềm tự hào trên khuôn mặt của Ba Mẹ dành cho con sẻ kết nối con với Ba Mẹ hơn. Con sẽ về nhà thăm thường xuyên vì nó là chổ an toàn và yêu thương của con. Con sẽ vui vẻ. Ba Mẹ sẽ được hạnh phúc. Vậy có tốt hơn không? Con xin lỗi nếu thư của con xúc phạm Ba Mẹ. Con viết để nhắc nhở Ba Mẹ làm thế nào để làm phụ huynh tốt hơn. Sinh ra mỗi người đều có khả năng khác nhau và không ai muốn bị đóng vào ba hộp Ba Mẹ đưa ra. Con xin Ba Mẹ có lòng từ bi khi đối sử với con và ũng họ sự lựa chọn của chúng con. Nếu được điều này, chúng con sẽ đem đến Cha Mẹ những niềm tự hào quý nhất. Con của Ba Mẹ. Nếu ban muốn xuất bản bức thư cho Ba Mẹ, xin gửi thư cho chopsticksalley@gmail.com